Lê Công Thành (1931-2019) là một trong những điêu khắc gia có ảnh hưởng hàng đầu tại Việt nam vào cuối thế kỷ 20 với một sự nghiệp điêu khắc đồ sộ và phong cách sáng tác độc lập. Sáng tác của ông có thể chia làm hai giai đoạn: Trước và sau 1985. Trước năm 1985, mặc dù vẫn sáng tác dưới những đề tài chính của nền nghệ thuật Hiện thực XHCN như công-nông-binh hay hình tượng Hồ Chí Minh, điêu khắc Lê Công Thành đã có những ảnh hưởng của nghệ thuật Hiện đại, thể hiện ở sự giản lược và cô đọng hóa hình khối, những khảo sát về sự đa chiều và cấu trúc của khối mang phong cách Lập thể hay các ứng dụng hứng khởi từ nghệ thuật dân gian. Sau năm 1985, Lê Công Thành chỉ tập trung chủ yếu vào mô tả vẻ đẹp phồn thực của người phụ nữ cho ra đời hàng loạt tác phẩm tượng tròn có kích thước nhỏ với ngôn ngữ sáng tác khái quát triệt để và có tính ước lệ cao. Ông cũng quan tâm nhiều hơn tới điêu khắc trong không gian và thử nghiệm với điêu khắc tấm mỏng với kết cấu kim loại hoặc bìa carton và dây căng.
Về thể loại, điêu khắc của Lê Công Thành có thể chia thành hai mảng lớn: tượng tròn và điêu khắc tấm kim loại mỏng. Mảng tượng tròn của Lê Công Thành mang đậm tính phồn thực và tính duy mỹ, ngôn ngữ mạnh mẽ và sống động, hình khối khái quát, đơn giản, nhấn mạnh đến tính vật chất trong khối điêu khắc lý tính, biểu đạt sự uyển chuyển của hình khối. Trong khi đó, điêu khắc tấm mỏng của ông lại đặc trưng bởi tính duy lý, ngôn ngữ tạo hình mang tính ước lệ và tính biểu tượng cao, quan tâm nhiều đến cấu trúc không gian lý tính, hình khối cắt lát thành mặt phẳng lớn.
Là nghệ sĩ luôn nắm giữ một tinh thần nghệ thuật có tính cộng đồng, sáng tác của Lê Công Thành đều có khả năng thu nhỏ hay phóng lớn để đưa vào nhiều dạng thức không gian kiến trúc đô thị hay môi cảnh tự nhiên theo những hình thái, chức năng đa dạng. Điêu khắc của ông là sự tổng hòa học hỏi từ các tác gia điêu khắc lớn trên thế giới như Picasso, Henry Moore, Brancusi… và các đặc điểm truyền thống Việt Nam như điêu khắc Chăm-pa, chạm khắc đình chùa Bắc Bộ, tượng nhà mồ Tây Nguyên… để tạo ra một ngôn ngữ sáng tác vô cùng độc đáo, vừa có tính cá thể, lại vừa mang tính quốc tế cao.
Lê Công Thành (1931-2019) is recognized as one of Vietnam's most influential sculptors of the late 20th century, with an extensive body of work and a distinctly independent creative style. His artistic career can be divided into two major periods: before and after 1985. Before 1985, while his creations adhered to the main themes of Socialist Realism, such as depictions of workers, farmers, soldiers, and representations of Hồ Chí Minh, Lê Công Thành's sculptures showed influences of Modernist art. This was evident in his simplification and condensation of forms, explorations of multidimensionality, and the structural approach to volumes inspired by Cubism, as well as his creative applications drawn from folk art. After 1985, Lê Công Thành shifted his focus almost entirely to celebrating the fecund beauty of women. During this period, he produced a series of small-scale round sculptures characterized by highly abstracted and stylized forms. He also began experimenting more with spatial sculpture, exploring thin metal sheet sculptures and compositions using materials like cardboard and stretched wires.
Lê Công Thành's sculpture can be broadly categorized into two major types: round sculptures and thin metal sheet sculptures. Round Sculptures: These works embody a strong sense of fecundity and aestheticism. They feature bold and vibrant forms, characterized by simplification and abstraction, emphasizing the materiality of the sculpture. His work in this genre exudes a sense of fluidity and dynamism in the forms. Thin Metal Sheet Sculptures: In contrast, these pieces are marked by a rationalist approach, utilizing symbolic and abstract visual language. They demonstrate a focus on spatial structures, with volumes sliced into large, flat planes, creating a distinctive aesthetic.
As an artist deeply engaged with communal and public art, Lê Công Thành's works were designed to be adaptable—capable of being scaled up or down for integration into urban architectural spaces or natural environments in diverse forms and functions. His sculptures reflect a synthesis of global sculptural influences from masters like Picasso, Henry Moore, and Brancusi, blended with traditional Vietnamese elements such as Chăm sculpture, Bắc Bộ communal house carvings, and Tây Nguyên tomb statues. This fusion of international and local traditions allowed Lê Công Thành to develop a uniquely innovative artistic language, one that was simultaneously personal and profoundly global.